Thứ Ba, 11 tháng 6, 2019

Buông bỏ


Ngày xưa có một ni cô sống rất thanh đạm trong hang đá với vài vật dụng cá nhân. Mỗi buổi sáng, cô mang cái bình bát đến ngôi làng gần đó để xin thức ăn dùng trong ngày và có rất nhiều thời gian để thiển, học tập và giảng những gì mình biết cho dân làng. Một buổi sáng sau khi đi khất thực về, ni cô phát hiện cải lỗ rách trong tay nải của mình. Trong hang đá ni cô sống có rất nhiều chuột. Thế là ni cô tìm một miếng vải nhỏ để vá tay nải. Trong lúc vá, ni cô nghĩ nếu mình có một con mèo hằn sẽ không còn lũ chuột nữa. Thế là hôm sau ni cô hỏi xin dân làng một con mèo và họ đã cho bà một con mèo khôn ngoan.

Nhưng rồi con mèo cần sữa và cả để sống, thế là ngày nào ni cô cũng xin dân làng thêm những thứ đó. Một buổi sáng, ni cô nghĩ nếu mình có một con bò thì sẽ không phải xin sữa cho con mèo và nó sẽ giúp bà đuổi lũ chuột. Thế là, ni cô xin một trong những mạnh thường quân một con bò. Khi đã có con bò, ni cô phải có cỏ cho nó ăn. Thế là bà xin có của dân làng để nuôi con bò để lấy sữa cho con mèo bắt chuột để lũ chuột không cắn tay nải của bà. Được vài ngày, ni cô nghĩ nếu bà có một cánh đồng của riêng mình, bà sẽ không còn làm phiền đến những người dân trong làng mỗi ngày để có cỏ. Thế là bà tổ chức quyên góp để mua bãi cỏ bên cạnh để lấy cỏ nuôi bò lấy sữa cho con mèo bắt chuột để lũ chuột không cắn tay nải của bà. Thể là hằng ngày, ni cô mất rất nhiều thời gian trên đồng cỏ để vắt sữa bò.

Do đó, ni cô nghĩ nếu mình có một chú bé giúp việc thì tốt biết mấy vì chú sẽ làm tất cả mọi việc cho bà. Đáp lại, ni cô sẽ giảng dạy cho chú điều hay lẽ phải và dạy chữ cho chủ. Dân làng bèn chọn ra một chú bé xuất thân từ gia đình nghèo khó để chăm nom đồng cỏ cho ni cô, để bà có sữa bò mà nuôi mèo, để con mèo bắt chuột và lũ chuột không cắn rách tay nải của bà. Từ lúc đó, ni cô cũng nhận thấy dân làng bắt đầu né tránh bà. Họ sợ mỗi khi gặp mặt ni cô, bà sẽ xin một thứ gì đó. Ngay cả khi thấy một con bò nấu bằng ngang đường họ cũng nghĩ đó là ni cô nên trốn vào nhà, then cài cửa đóng và buông rèm kín mít.

Một lần nọ, có một người dân trong làng đến hỏi ni cô chỉ dạy về thiền, bà đáp : - Xin lỗi, để lúc khác nhé. Tôi đang bận lắm. Tôi phải kiểm tra túp lều đang dựng cho chú bé, người đã giúp tôi chăm nom đồng cỏ để có cỏ cho bò ăn có sữa cho mèo tôi uống mà đuổi chuột không cho chúng cắn rách tay nải của tôi. Nói đến đây, ni cô chợt chú ý đến những gì mình nói và nhận ra : “ Cội nguồn của tham - sân - si chính là từ đây mà ra ”.Thể là ni cô nhờ dân làng đến dữ túp lều, trả chú bé về với gia đình, trao lại cho dân làng con bò và cánh đồng, đồng thời tìm một gia đình nhận nuôi con mèo.Vài hôm sau, ni cô trở lại với đời sống giản dị của mình chỉ với vài món vật dụng trong hang đá.

Theo internet

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét