Thứ Ba, 4 tháng 6, 2019

Trôi qua dưới đường chân trời



Vào cái thời trước khi có những chuyến bay dân dụng an toàn, hầu hết chúng ta chọn sử dụng dịch vụ hàng hải, bước lên những con tàu khổng lồ vượt đại dương, để di chuyển từ lục địa này sang lục địa khác. Khi những con tàu sắp sửa rời bến, hành khách sẽ đổ xô ra đứng gần thành tàu mè gần với bến cảng, nơi người thân và bạn bè đang đứng tiễn biệt. Thế rồi tiếng còi vang lên, báo hiệu tàu rời bến, hoặc sự ly biệt, kẻ trên tàu người trên bến vẫy tay, hôn gió và hét lên những tiếng tạm biệt cuối cùng trong lúc con tàu chầm chậm rời đi.

Chẳng mấy chốc, vật thể to lớn ấy dần cách xa bờ, khiến người ở lại không tài nào phân biệt được đâu là người thân của mình giữa một khối xám xịt người lẫn người đứng ở mẻ tàu, thế nhưng bất chấp, người ở lại vẫn vẫy tay, vẫn đăm đăm dõi theo. Rồi con tàu rời xa đến độ chẳng còn nhìn rõ được những người ở trên boong nữa, nhưng vẫn còn đó trên bến những cái nhin vào khoảng xa xăm nơi con tàu dần phai nhạt hình bóng, nơi họ đinh ninh là người thân yêu của họ đang ở. Rồi con tàu chạm đến đường ranh giới, đường chân trời, sau đó nó biến mất hoàn toàn. Có hề gì đâu, người thân và bạn bè trên đất liền biết chắc rằng người họ thương yêu không hề biến mất như hình ảnh, dẫu họ chẳng còn thấy được hình bóng nào gắn với người thân của họ, huống hồ là nói chuyện hay chạm vào nhau. Đường chân trời có thể chia cắt giữa những con người này với những con người khác đã băng qua nó, nhưng ai cũng hiểu rằng rồi sẽ có ngày hạnh ngộ.

Tôi nghĩ, toàn bộ khối hình ảnh ở trên cũng tương đồng với khoảnh khắc mà người thân của chúng ta từ giã cõi đời. Nếu may mắn, có thể bạn sẽ có mặt bên người thân, ôm lấy họ và nói lời vĩnh biệt. Thế rồi họ sẽ lên thuyền rời bến, tìm về đại dương. Họ dần tan biến khỏi cuộc sống thực thể của bạn. Con thuyền đưa họ đến đường chân trời, lằn ranh giữa sự sống và thế giới sau sự sống. Băng qua ranh giới ấy, bạn sẽ không còn thấy người thân nữa, cũng không thể nói chuyện hay chạm vào họ nữa, nhưng bạn vẫn biết rằng họ không bao giờ hoàn toàn biến mất. Họ chỉ qua lằn ranh, thứ tạm thời ngăn cách bạn và thế giới ẩn sau nó. Và rồi, hãy kiên nhẫn, hãy nhẹ buông, hãy an nhiên, rồi bạn và người thân sẽ hạnh ngộ một lần nữa.

Theo internet

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét